Cháu không biết bản thân đang gặp vấn đề gì?

    Cháu 16 tuổi.

    Cháu thường xuyên stress, dù những vấn đề cháu gặp phải nghe có vẻ khá phổ biến. Nhưng cháu vẫn không thể chịu đựng lâu hơn nữa.

    Kể từ khi cháu học cấp 1, bố mẹ cháu đã bất hòa. Bố cháu đi làm xa nhà, anh cháu ở cùng bố. Cháu sống với mẹ. Vì nhà cháu không có điều kiện kinh tế cho lắm, nên mẹ cháu phải đi tạo dựng các mối quan hệ để làm việc. Đó cũng là cái lúc cháu trải qua những chuyện tồi tệ nhất. Mẹ cháu dẫn tình nhân về nhà. Cháu không thể nhắm mắt vào ngủ nổi, nhưng vẫn phải giả vờ và chịu đựng suốt nhiều năm. Cháu thậm chí viết đến cả chục bức thư tay cho mẹ, nhưng rốt cuộc cháu cũng chỉ viết rồi vứt đi. Một bức thư đã được đọc, mẹ cháu bảo cháu còn nhỏ nên hiểu lầm, nhưng mẹ cháu không biết rằng điều đó còn khiến cháu đau khổ hơn nữa. Thậm chí khi ấy, cháu chỉ là một cô bé 9, 10 tuổi nhưng ý nghĩ tự tử đến không biết mấy lần. Biết bao cuộc cãi vã, thậm chí là đánh nhau thì điều gì đến cũng phải đến, bố mẹ cháu li dị.

    Sức khỏe bố mẹ cháu rất yếu, anh trai cháu thì trở thành một gánh nặng. Vậy nên mọi áp lực dồn lên vai cháu. Nào là phải học sinh giỏi, phải học trường chuyên, phải được giải nọ giải kia. Những kì vọng của mẹ cháu đã trở thành sự ích kỉ. Cháu học không giỏi, dù vậy cháu lúc nào cũng cố gắng hơn, thế nhưng điểm sổ kém và sự trách móc từ mẹ chỉ khiến cháu thêm nản lòng.

    Về bạn bè, cháu chẳng thể giữ một mối quan hệ bạn bè được lâu. Thân thiết quá rồi lại trở thành người lạ. Cháu dằn vặt chuyện tình cảm suốt mấy năm nay vì không có một ai coi trọng và yêu thương cháu thật sự cả. Và bạn bè đôi khi cũng thật ích kỉ, chẳng một ai chịu lắng nghe cháu.

    Có một số người, họ là ca sĩ diễn viên đã tự tử. Cháu theo dõi và ủng hộ họ rất nhiều. Và không thể tin nổi họ đã rời bỏ thế giới vì căn bệnh trầm cảm.

    Tất cả mọi thứ lúc nào cũng thường trực trong đầu cháu. Không thể nào dứt được. Có vài ngày, cháu đi học về sẽ nhốt bản thân trong phòng và khóc, hoặc là chỉ đơn giản là nằm nghe những bài hát cháu yêu thích và không thể làm được gì cả. Những lúc như thế, cháu ngủ và ngủ rất nhiều. Vì chỉ lúc ngủ cháu mới tạm quên đi những rắc rối ấy. Thậm chí cháu còn khá tự ti về khả năng giao tiếp, sợ nói trước đám đông và rất sợ phải nghe điện thoại ai đó mà chỉ nhắn tin. Lúc nào cháu cũng chỉ muốn được ra đi thật nhanh gọn. Cháu chỉ nghĩ nếu bản thân sống đến chục năm nữa là đủ rồi. Cháu muốn nghỉ ngơi, cháu không đủ dũng cảm và sẵn sàng để đối mặt với cuộc đời này. Ấy vậy mà có những lúc cháu lại quá hưng phấn và cảm thấy quá hạnh phúc, vui vẻ. Nhưng chúng không tồn tại được lâu. Cháu cứ như một quả bom, nếu cắt đúng dây thì sẽ dừng, nếu cắt sai dây thì sẽ nổ.

    Cháu không nghĩ những chuyện của cháu là quá khó khăn, cháu chỉ đang làm quá lên thôi. Nhưng nếu ai đó có thể nói cho cháu biết liệu cháu có mắc bệnh tâm lí gì không thì cháu rất cảm ơn ạ.

    X

    Cảm ơn bạn. Chuyên gia của chúng tôi sẽ trả lời câu hỏi của bạn trong thời gian sớm nhất.

    Bạn vui lòng kiểm tra hòm thư để nhận câu trả lời