Em không biết mình chính xác có bị mắc bệnh tâm lí không, mong bác sĩ xem giúp em

    Xin chào, theo như bài test của trang thì mức độ của em là như thế này

    – Điểm trầm cảm: 38

    – Điểm stress: 20

    – Điểm lo âu: 30

    Trong khoảng thời gian từ khi còn rất nhỏ, gia đình em ba mẹ không hoà thuận, cả 2 bên nội ngoại cũng không yên bình với nhau. Khi học mẫu giáo, tầm lớp chồi có rất nhiều lần mẹ kể những chuyện không tốt về ba như bên nội chiếm nhà cửa của ba mẹ, tiền nhà cửa là do tiền của mẹ và bên ngoại cho làm của hồi môn, ba không làm gì được, thậm chí bênh nhà nội. Đã bao nhiêu năm qua mẹ hầu như tuần nào, ngày nào cũng nhắc đến như thế. Vẫn trong khoảng thời gian lớp chồi thì mẹ kể mẹ làm dâu cho nhà nội như thế nào, nhà họ đối xử với mẹ ra sao, lúc mẹ mang thai anh chị trong bụng nhà cần nước nhưng ba có việc ra ngoài, mẹ sang xin nước nhà họ hàng bên nội sau đó bị làm khó rồi xảy thai. Hay là mẹ còn kể bên đó định bắt cóc em, muốn em rời xa mẹ, bỏ mẹ. Ba em cũng như thế. Ngày ngày dần dà khi nghe rất nhiều thứ như thế, em bắt đầu từ 1 con bé lúc nào cũng là cái đuôi của ba, lúc nào cũng luôn miệng gọi ba ba ba thì lại trở thành né tránh, giận dữ, không biết phải làm thế nào. Mỗi lần ba lại gần hay em và ba đều vui vẻ với nhau thì sau đó mẹ lại nói nhỏ “hay là cho bà hai nuôi con nha” và nhiều câu khác. Từ đó lúc đối diện với ba em lại chẳng biết phải làm như thế nào, thật sự rất rối em luôn tìm cách tránh ba. Nhưng ba lại hay giỡn, và giỡn rất nhây. Nên sau đó sẽ là em tức giận và nói/ có hành động không tốt gì mấy với ba. Ở nhà thật sự rất khó chịu, ngộp ngạt nhưng nó lại càng bế tắc hơn khi mẹ dắt em về ngoại. Bà ngoại cứ luôn như là vô tình moi móc những chuyện ba làm ra để nói, hay so sánh nhà chị họ được chủ cho nhà ở là sướng hơn em rồi, hay nói ba thế này thế nọ. Kể đến đây bác sĩ có lẽ thấy gia đình bên ngoại em không tốt, nhưng bên nhà nội cũng tương tự như thế. Chỉ khác là ba không nói gì hay đề cập tới chuyện ngôi nhà hay những thứ khác, mỗi khi cãi nhau với mẹ thì ba thường nói chờ em đến 18 tuổi hay lớn hơn đi rồi hẳn bàn. Đây là câu chuyện từ nhỏ đến tận bây giờ (năm nay em 17 tuổi) về gia đình em, nó luôn diễn ra mỗi ngày. năm nay thì lại có thêm chuyện về bạn bè. Đó là lớp 10 em chơi thân với bạn A và B. Thân với bạn a trước nhưng hợp tính với bạn B hơn nên về sau chơi với bạn B là chủ yếu. Về sau em và bạn b tụ thành 1 nhóm 4 người, không được bao lâu thì em và bạn b phát sinh mâu thuẫn. Lí do mâu thuẫn là do em mượn son phấn của bạn B nhiều mà không mua quà cho bạn B, em lúc nào cũng hết tiền, em tính toán chi li, có mỗi 1-3k em cũng tính toán. Song song đó thì gia đình em chuyển biến phức tạp hơn, ngoại bệnh, mẹ mỗi tuần, tháng đêu fphair đưa ngoại đi bệnh viện. Ba lại nói này nói nọ, mẹ về lại nói tiếp. Tiền bạc nhà thì túng, tiền học thêm cũng không có để đóng, tiền ăn cũng ngày có ngày không. . Sau đó thì càng mâu thuẫn hơn khi tới vụ nyc và nym của bạn. Và n vụ việc phức tạp khác diễn ra, và em đã phạm sai lầm với bạn bè. Rồi chúng em không chơi được với nhau, và phát sinh mâu thuẫn rất nhiều và lan rất rộng đến mọi người. em học A8, chuyện em và bạn đó trong lớp nhưng lại lan đến cả lớp A16. Vài thành viên lớp A16 không quen biết em nhưng lại khó chịu em, nói móc xỉa xói đủ điều, bạn khác trong lớp cũng khó chịu với em. Thật sự em từng rất nhiều lần suy nghĩ, liệu em chết đi rồi mọi chuyện sẽ kết thúc chứ? Hay em chết đi rồi mọi chuyện sẽ trở nên tốt hơn?

    X

    Cảm ơn bạn. Chuyên gia của chúng tôi sẽ trả lời câu hỏi của bạn trong thời gian sớm nhất.

    Bạn vui lòng kiểm tra hòm thư để nhận câu trả lời