Hãy tìm lối thoái cho tôi.

    Sống trong gia đình điều kiện, vô cùng sung sướng. Một ngoại hình ưa nhìn, một học sinh giỏi của trường, một cô gái có rất nhiều người theo đuổi, một cô gái chung tình với mối tình 2 năm. 24h, tôi được nhìn bố mẹ cả 24h, trừ những hôm đi học. Tôi ngủ với họ mặc dù đã 13 tuổi. Bố rất yêu, theo cách mà đàn ông họ yêu con họ, không cần xô bồ, không cần con ơi bố yêu con, không cần chăn sóc 24/7. Nhưng tôi hiểu, bố tôi yêu tôi, theo cách ông ấy thường làm. Mẹ tôi thì yêu tôi lắm, bà chỉ làm việc, làm làm làm, bà đi làm từ thiện 50 triệu, 100 triệu,…cầu phúc gia đình, nhưng bà giản dị, bà vẫn dùng 1280!!! Bà chăm lo cho tôi, nhớ lịch học thêm hơn cả tôi. Hoàn hảo như một câu chuyện cổ tích. Nhưng….đã 3 năm kể từ khi cổ tích còn đẹp. Giờ cổ tích, chỉ là cổ tích.Tôi 16 tuổi, gia đình có kinh tế kha khá, sống trong một căn nhà 5 tầng,trong một căn phòng nhỏ, ghét ánh sáng trắng, quen với màu vàng nhẹ của đèn ngủ. Bố tôi có tình nhân. Mẹ tôi tìm được thú vui mới_một nhóm những người tuổi dê năm 79 toàn quốc. Chúng tôi gặp nhau khi hai người đi tắm, hoặc không. Chúng tôi gặp nhau khi tôi xin tiền bố mẹ đóng học, hoặc phải xin hàng xóm vì không ai ở nhà, về họ trả. Gần đây, có dịp đi cafe cùng cô tình nhân của bố, mẹ và tôi đi theo, bố đánh xe tận nhà đón cô bồ và con của bà ấy đi. Tôi mới nhìn mẹ lâu thật lâu, và phát hiện mẹ đi nâng mũi. Tôi giật mình, không phải mẹ. Không, mẹ tôi khác rồi, tôi cũng vô tâm thật. Bố tôi, một người đàn ông có sức hút, cặp với một bà xinh đẹp, sexy, có to trong Tỉnh tôi sống, đẹp đôi nhỉ. Họ công khai, cả nhà tôi đều biết. Nhưng kh ai nói với ai điều gì. Tôi, mẹ, và bố, trên một chiếc xe, mẹ cầm điện thoại, bố lái xe…đến đón bà kia, tôi ngồi sau, chỉ ngồi đó thôi. Đó là giây phút duy nhất trong thời gian qua, chúng tôi được ngồi với nhau. Mối tình tôi cũng không còn khi vào tuổi 15, tiếng sét cứu tinh cuộc sống đây rồi. Họ trêu đùa với tình cảm, chúng tôi chia tay. Tôi còn yêu, từ đó đến bây giờ. Lừa dối, khinh bỉ, nước mắt, đau thương là những gì tôi cảm nhận trong khi yêu. Anh ta có người khác, buồn. Buồn hơn khi tôi nhìn thấy anh ta có tình nhân, như ông bố tồi của tôi vậy. Tóc tôi mỏng đi, tôi có thể đang ngồi trong lớp, bỗng dưng ngưng lại, nước mắt tôi trực trào vô lý do. Tôi cáu gắt với mẹ, với ông bà và mọi người xung quanh,tôi láo,tôi rất láo,tôi chửi thề với ng mình yêu, tôi cãi họ,kh lắng nghe. Khi họ đi,tôi khóc,xấu hổ,hối lỗi. Nhưng tôi vẫn cáu gắt, cho đến khi họ đi. Tôi lời trả lời, cảm giác mở mồm ra cũng không có, nhiều câu trả lời của mẹ, hay mọi người, đôi khi tôi cố gắng tỏ ra điếc. Tôi thích xem phim lắm, nhưng bây giờ, 5′, tôi thấy nhàm chán, vô nghĩa, chẳng hay gì. Tôi đổi phim, không ưng, thôi. Tôi lướt fb. Tôi ngủ vào 11h đêm, hoặc muộn hơn, chợt thức giấc vào 3h 3r, cố nhắm mắt nhưng kh thành. Cầm đthoai, đến 5r, lên sân thượng hóng gió, ngồi đó cho đến giờ đi học. Tôi khó ngủ, không ngủ nổi. Tôi thích đi chơi, gặp nhiều người, vì tôi tự tin với sự xinh đẹp của mình, nhưng giờ, nhàm chán, tôi nhìn vào gương, 30′ 40′ cũng được, eo ơi thật xấu. Tôi tự ti, tôi không thích đám đông. Một tiếng mất trật tự trong lớp, tôi bực mình, hét họ, họ im. Tôi khó gần hơn, Chàng bạn thân của tôi từ lâu nói, t hiểu sự thay đổi của m, và nó nói, tôi khác đi từng ngày…. tôi nhận thấy mà,tôi ngưỡng mộ tôi những năm hạnh phúc trước, vô cùng. Từ đứng thứ nhất, tôi dần tụt xuống giữa lớp. Vì tôi mà mẹ buồn. Bất lực.

    Trước đây, học này, chơi này, chụp ảnh, chơi với mẹ, nói chuyện với bố, tôi đi ăn sáng với bme, gia đình tôi đi chơi với nhau, mua vàng, trang sức tặng cho người kia, ăn cơm cùng nhau, đều đặn từng bữa

    Sáng đi học, về đến nhà, đều đănh là chiếc cặp lồng để cơm đặt trước phòng tôi mỗi ngày, đã mấy năm rồi kể từ lần tôi đoàng hoàng ngồi vào mâm cơm. Tôi ăn trong căpj lồng mấy năm rồi, hôm tôi ăn hôm không, tôi nghịch điện thoại rồi chợp mắt, dậy. Tôi đi học, tan học, tôi đi học thêm. Tối rồi, tôi về nhà, tắm rửa, kiếm gì đó bỏ vào mồm trong chiếc tủ lạnh toàn những đồ đã cũ. Tôi lướt fb trong vô thức đến 11h. Sau đó lặp lại những gì như trên. Chủ nhật được nghỉ, tôi ở nhà, mua đồ ăn vặt, ngấu nghiến chiếc điện thoại một ngày, không gì thêm. Tôi thích sang nhà bạn chơi,tôi được bế em nó, được trò chuyện, được nghe thấy âm thanh của TV, của tiếng xoong nồi đập cách cách khi mẹ bạn tôi nấu ăn….Khi nào rảnh là tôi đi, thích lắm. Chưa kể đến bà và ông sống cùng tôi, vì bố mẹ tôi ở nhà khác, gần nhà tôi ở, có ông bà cho tôi đỡ buồn, nhưng họ ghét tôi…Bà tôi cho áo của mọi người vào máy giặt, để lại quần áo của tôi. Bà tôi hỏi anh tôi ăn gì bà đi mua, tôi ngồi đó, vô hình. Tôi làm gì cũng đều sai. Bà nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường. ĐÓ LÀ VÒNG LẶP SUỐT NHỮNG NĂM QUA, sự thật là vậy, những việc tôi làm ngày qua ngày đều giống nhau lạ lùng, quen thuộc đến mức chán nản, thi thoảng được đi cafe đem theo khuân mặt bị bố tôi bắt đi, giả tạo khó chịu thật đấy. Tôi có kể đến già, cũng chưa hết….Sức khoẻ suy giảm, giấc ngủ không theo ý tôi, học tập trầm trọng sút,tôi còn yêu người yêu cũ,người trêu đùa tôi như một con rối.Tôi không muốn,nhưng phải chập nhận với hiện tại.

    X

    Cảm ơn bạn. Chuyên gia của chúng tôi sẽ trả lời câu hỏi của bạn trong thời gian sớm nhất.

    Bạn vui lòng kiểm tra hòm thư để nhận câu trả lời