Tôi cảm thấy mệt mỏi

    Dạ vâng em mới 15 tuổi ạ, gia đình khá khó khăn, cha mẹ em luôn xảy ra mâu thuẫn. Điêm thi lớp 10 của em khá thấp và em không ngờ là tệ đến mức này. Em đã cảm thấy thất vọng về bản thân rất nhiều. Trước đây em luôn rất sợ đám đông và tự ti về ngoại hình của mình.Em cố gắng thay đổi nó nhưng ngày càng tệ hơn. Em không kiềm chế nổi cảm xúc tức giận trong lòng mình mỗi khi nói về cha mình, em cảm thấy ông ấy không xứng đáng với mẹ. Dạo gần đây em luôn khó ngủ sâu và luôn thấy mệt mỏi, không năng lượng nhưng em lại thèm ăn rất nhiều, tăng ký khá nhiều. Em chẳng biết mình sao nữa, em cảm thấy chán nản. Em mong bác sĩ cho em lời giải đáp.

    Trả lời

    Chào em,

    Tôi luôn tin rằng mỗi một người sinh ra đều đẹp và đều có giá trị đối với cuộc sống. Nét đẹp và giá trị của mỗi không đến từ ngoại hình hay tài năng mà đến từ suy nghĩ, góc nhìn và thái độ đối với cuộc sống. Nhà bác học vĩ đại Albert Einstein đã từng nói: "Nếu bạn đánh giá sự thông minh của một con cá qua khả năng leo cây thì nó sẽ sống cả cuộc đời và tin mình ngu ngốc". Học lực, điểm số không phải là thước đo duy nhất. Có nhiều con người vĩ đại và tài năng, chẳng hạn Thomas Edison đã từng bị chê là học sinh kém cỏi, bất trị và bị nhà trường trả về. Tuy nhiên sau này ông đã trở thành một trong những vĩ nhân của thế giới. Vậy nên, mỗi ngày em hãy đều tự nói với bản thân rằng "Mình xinh đẹp và có ích". Hãy sống có niềm tin và hướng thiện thì chắc chắn em sẽ tìm thấy giá trị của bản thân mình.

    Đối với vấn đề của cha mẹ, tôi nghĩ em không cần phải quan tâm, bởi vì đó là câu chuyện của người lớn và em không đủ khả năng để giải quyết. Nếu em thấy ghét cha, hãy nghĩ đến những gì ông đã làm cho em, kiếm tiền trang trải cho em ăn học. Những gì em nhìn thấy đôi khi chỉ là bề nổi của vấn đề, hãy để người lớn giải quyết chuyện của họ nhé! Nếu có điều kiện em có thể gặp một bác sỹ tâm lý, tham gia các khóa thiền, hoặc các nhóm có chung sở thích nào đó thì sẽ rất tốt.

    Thân ái,

    Bình luận về bài viết

    1. Bích Trâm đã bình luận

      Tôi là một con người nhạy cảm. Một câu nói của người khác có thể làm cho tôi khóc tôi suy nghĩ cực kì nhiều… tôi là một trong những nạn nhân của bạo lực học đường… có lúc tôi đã rơi vào trầm cảm không muốn tiếp tục nữa chỉ muốn ngủ một giấc thật dài. Tôi không đủ dũng khí trãi qua luôn né tránh. Bên ngoài thì lạnh lẽo nhưng bên trong lại là cả một bầu trời thương tổn. Có những người họ chưa từng tiếp xúc với tôi nhưng họ lại đánh giá tôi. Họ nói sau lưng tôi tôi biết tôi bức rưc lắm nhưng chẳng thể làm được gì… những lúc như thế tôi chỉ muốn họ đừng tồn tại họ hãi chết đi. Họ không biết gì về tôi mà suốt ngày soi mói từng hành động lời nói của tôi hình như luôn là chủ đề để họ nói. Hiện tại tôi cảm thấy vô cùng áp lực chỉ muốn ngủ không muốn đến trường tôi sợ phải nghe những lời nói cay độc và những điều làm tổn thương tôi.:. Tôi cảm thấy sợ hãi …

    2. Đào Vi Mây đã bình luận

      trường hợp của em nhẹ hơn những người khác nhiều. Em chỉ đơn giản là thấy trống rỗng, em không muốn làm gì cả, ko thấy hứng thú với gì cả, em thấy cần mẹ ở bên, để tâm sự và chia sẻ một xíu. Nhưg đôi khi em thấy bản thân như đang rơi vào một khoảng không trống rỗng, em không có cảm xúc, em cũng không cần ai ở bên nữa (kể cả mẹ), lúc đầu nó khá đáng sợ nhưg về sau e lại thích được như vậy, cảm giác bản thân ko có trọng lượng và ko cần một ai khác, chìm vào thế giới của mình, thoát được cảm giác cô đơn…chỉ vậy thoi ạ. Em cần đc biết cảm giác “trống rỗng” đó của em có phải 1 trạng thái tích cực ko ạ

    3. Cao Huyền đã bình luận

      Tôi năm nay 23 tuổi đang làm việc cơ khí nói cơ khí cho oai chứ tôi chỉ là một nhân viên mới vào làm được 2 tuần thôi… tôi cảm thấy thất vọng vì hôm nay tôi làm sai khá nhiều lòng tự tin tôi như sụp đổ tôi đã cố gắng thật nhiều rồi mà sao lại nhận lại kết quả như thế chứ thật sự buồn

    4. Trương Hoà Nhã đã bình luận

      Xin chào chuyên gia tư vấn. Tôi năm nay 29 tuổi, hiện tại tôi đang làm mẹ bỉm sữa. Tôi đang có dấu hiệu bị trầm cảm , stress do mọi thứ từ gia đình tôi.
      Tôi là trụ cột chính trong nhà lo cho mẹ và em trai. Tới khi tôi có chồng ( chúng tôi k làm đám cưới, thương nhau rồi về sống chung vì ba mẹ tôi k đồng ý tôi quen ck người Bắc v có 2 mặt con ) tôi phải lo cho cuộc sống riêng của tôi. Chúng tôi mở quán buôn bán, mẹ và e trai tôi vẫn bấu víu tôi xin sỏ. Ck tôi cũng vui vẻ kêu mẹ v e trai tôi về sống chung vì lúc đo chúng tôi kinh doanh khá là ổn, cũng có dư chút. Có 1 ngày nọ e trai tôi dẫn về nhà 1 cô gái người Campuchia, nhìn cũng xinh gái nhưng k biết lễ nghĩa, k biết trên dưới là gì. Thế nhưng e tôi lại đòi cưới trong khi mới quen con bé đó được tháng. Tôi hỏi ” bộ làm con ngta có bầu ak?? ” em tôi trả lời : ” không, nhưng giờ muốn cưới, k cưới sẽ đi chết ” . Mẹ tôi nghe vậy liền đồng ý cho cưới vì sợ con trai tự tử nhưng tôi lại k đồng ý. Thế là có 1 trận cải vả tôi vẫn dư quan niệm k đồng ý, mẹ tôi giận và chữi mắng tôi. Chỉ vì 1 con nhỏ mà gd tôi bị xáo trộn từ đó. Mẹ tôi xin tiền để làm đám cưới cho e trai, tôi k cho thế là chưi tôi lần nữa, vậy là mẹ tôi đi vây mượn ở ngoài để làm đám cưới. Ck tôi nói vs tôi :” dù gì cũng là mẹ và e trai, nó muốn cưới thì làm đám cưới cho tụi nó, nó sống được vs nhau sau này hay k là do tụi nó, nhấm mắt cho qua chuyện đi ” nhưng tôi vẫn k đồng ý vì tôi có cảm giác con nhỏ người campuchia đó bỏ bùa, vì trước giờ tôi kêu e trai lấy vợ , cũng làm mai nhiều ngươi nhưng e trai nhất quyết k chịu lấy vợ, nếu bắt lấy vợ sẽ đi tự tử. Thế nhưng chỉ có lần e trai tôi qua campuchia đi làm đc tháng thì dẫn con nhỏ đó về đòi cưới cho bằng được, mà nhỏ đó nó đã có 1 đời chồng và 1 đứa con. Đám cưới e tôi diễn ra k có mặt tôi, dòng họ chữi tôi sao làm chị cả trong nhà mà k có mặt, ai cũng trách mắng nhưng mọi người đâu có hiểu. Nhìn đám cưới e tôi mà tôi tủi thân, lúc trước tôi được bên nhà ck qua hỏi cưới vậy mà mẹ tôi k đồng ý cho tôi lấy ck, chê bai đủ thứ, chê nhà ck k giàu lại là ng bắc. Thế nhưng con nhỏ mà e tôi lấy lại nhà nghèo mồi coi ba mẹ lại đong anh em nhưng luôn tỏ ra sang chảnh luôn đua đòi. Tôi thấy bất công khi mẹ tôi đối sử tôi như vậy. Từ khi có nhỏ đó zk ck tôi làm ăn khó khăn trong lúc khó khăn tôi lại có thai, me v ck kêu bỏ, tôi k đồng ý dù gì đã 9 năm tôi mới mang thai lại. Cũng lúc con nhỏ đó cũng có thai, hiện tại nó là e dâu tôi. Nhưng mẹ tôi rất vui mừng luôn chăm sóc lo cho nó từng ly từng tý, trong khi tôi thì k đc lo bất cứ cái j, thầm lúc tôi nghĩ : ” tôi có phải là con ruột k , sao đối sử tôi như vậy ?”. Gặp thêm lúc đó zk ck làm ăn khó khăn lục đục về tài chính sanh ra cải vả. Lúc đó tôi bị stress nhiều lém, muốn đi tự tử, nhờ con trai lớn làm tôi thức tỉnh k thể chết mà để 1 đứa ở lại 1 đứa chưa sanh ra đời . Tôi luôn động viên cố tiếp tục sống để lo cho 2 đứa nhỏ. Ngày tôi đi sanh chỉ có 2 zk ck tôi, ck tôi gọi đt nhờ mẹ vợ lên chăm sóc phụ thế nhưng mẹ tôi trả lời câu ” tự chăm sóc lẫn nhau đi, bận chăm cháu nội rồi “. Tôi nghe mà lòng tôi co thắt lại, lúc đó trong đầu tôi suy nghĩ đủ thứ. Muốn chết cho rồi, ước gì k có mẹ thà mồ coi còn thấy lòng yên ổn hơn. Từ lúc sanh tới bây giờ mẹ tôi chưa hề bòng bế cháu ngoại 1 lần,chưa hề mua 1 thứ gì cho cháu. Còn cháu nội thì khác luôn yêu thương sắm sửa mọi thứ, luôn khoe vs mọi người còn đi chê bai cháu ngoại, trong khi cháu nội chỉ là cháu gái.
      Thầm nghĩ có mẹ để làm gì? Từ nhỏ tôi đã k có sống chung vs mẹ. Sanh tôi ra đã để ông bà ngoại nuôi, tới khi tôi đc 12t thì bắt tôi về chăm lo đc 1 năm thì lại bỏ tôi cho nội nuôi, gặp nội trọng nam khinh nữ. E trai tôi thứ gì cũng có cái j cũng đc cưng chìu, ngược lại tôi thì k, nhiu lúc tôi còn thua 1 con chó, vui cho ăn buồn cho nhịn đói. Tôi mà đi ăn ở nhà hàng xóm thì lôi về đánh đập. Ngoại thấy thế liền bắt tôi về. Cuộc đời tôi bị đối sử k công bằng từ lúc nhỏ rồi. Tới khi lớn ông bà ngoại mất tôi về ở vs mẹ, tôi đi nước ngoài hợp tác lao động làm bao nhiu cũng gửi về nhà hết nhờ mẹ giữ giùm. Thế nhưng me và e trai tôi ăn tiêu sài hết tới khi tôi về nước hỏi thì k còn 1 xu. Tôi chỉ biết ngước mặt lên kêu trời sao tôi lại sanh vào ngôi nhà này.
      Hiện tại bây giờ tôi đang có chịu chứng bị trầm cảm , nhiều lúc chữi bới chồng con hay đánh con nhưng lúc con quạy hay khóc. Đánh xong lại ôm con khóc, tôi cố gắng kềm ném cảm xúc của mình nhưng nhiều lúc lại k kềm đc. Giờ tôi phải làm sao đây ? Nhờ chuyên gia tư vấn giúp tôi.
      Xin cảm ơn đã đọc và lắng nghe tâm sự của tôi.

      • Chuyên gia tư vấn đã bình luận

        Chào bạn,

        Rất muốn gửi tới bạn một cái ôm để an ủi bớt phần nào những tổn thương trong lòng bạn. Có thể những tổn thương tâm lý từ nhỏ tới khi trưởng thành do gia đình để lại đã khiến bạn có cái nhìn tiêu cực mà không thấy mình đang có nhiều thứ trong tay – một gia đình với người chồng tử tế và những đứa con đáng yêu. Tôi đoán rằng chồng bạn hẳn là người tốt bụng và tử tế qua những gì bạn kể, rằng anh vẫn muốn lo cho mẹ và em vợ mặc dù khi cưới bạn đã không được sự đồng ý từ gia đình vợ. Đó là những người quý giá nhất, hi vọng bạn sẽ không làm tổn thương họ.

        Trước mắt thì bạn cần phải chia sẻ tình trạng sức khỏe tâm lý của mình với chồng để được hỗ trợ tìm kiếm một cơ sở khám chữa bệnh chuyên khoa sức khỏe tâm thần thăm khám và điều trị. Trầm cảm là bệnh lý có thể chữa khỏi và may mắn khi được điều trị đúng thì tỉ lệ đáp ứng với thuốc lên tới 80%. Vậy nên đừng ngại tới gặp bác sỹ để được diều trị bạn nhé.

        Một vấn đề nữa là ít nhất cho tới khi điều trị khỏi bệnh, bạn cần cách ly yếu tố khiến bạn bị căng thẳng – ở đây là mẹ bạn và em trai nếu họ gây áp lực kinh tế quá nhiều cho bạn. Việc đòi hỏi bạn phải chu cấp cho em trai khi em đã có khả năng lao động là không hợp lý, bạn có quyền từ chối. Hiện tại em trai bạn đã có gia đình, đủ trưởng thành để chịu trách nhiệm trước quyết định của mình, bạn không có nghĩa vụ phải xử lý nếu xảy ra vấn đề trong hôn nhân của em trai – chính vì vậy bạn không cần phải quá quan tâm hay lo lắng. Việc mẹ không lên chăm sóc con thì bạn cũng nhìn theo chiều hướng tích cực hơn đó là không sống chung với mẹ bạn lại càng đỡ áp lực, đúng không? Bạn có thể nhờ chồng phụ giúp chăm con, hoặc thuê mướn người nếu có đủ khả năng tài chính. Thay vì tiêu tốn tâm tư, tình cảm cho những người mà bạn cảm thấy họ đối xử với bạn không xứng đáng thì hãy dành điều đó cho chồng và các con của mình nhé!

        Chúc bạn và gia đình luôn hạnh phúc!

    5. Long Ng Mai Anh đã bình luận

      Dạ, em năm nay mới 11 tuổi thôi . Mỗi ngày mỗi ngày trôi đi em cảm thấy rất mệt mỏi em…em thấy rất cô đơn chả có ai bên cạnh nhiều lúc em chán nản đến mức muốn tự xác đi. Em buồn và buồn ko có ai bên cạnh cả. ở nhà chỉ nằm trong bóng tối mà khóc thất vọng lắm muốn tìm cho mik ng bn mà ko có. em trả nhớ đc j em kiệt sức cảm thấy quá áp lực, em hay nghe nhạc nhẹ nhàng hoặc viết nhật ký riêng mà sao con ng xung quanh em lại nối loại làm cho tinh thần em cảm thấy đau đầu, mệt mỏi. Lúc ấy …em…mệt lắm đau làm sao cảm giác 1 mik luôn trong lòng. muốn nói ra cảm xúc lúc ấy mà sao ko có ai bên cạnh mà tâm sự. Thật sự rất áp lực và cô đơn cảm giác đau đớn ấy. Thật sự tuyệt vọng lắm ngủ lúc nào em cũng khóc hết á. e giải tỏa lỗi lầm bằng cách khóc mà thôi. Nhiều lúc em tự hỏi con ng quanh e tại sao lại nhẫn tâm đến thế, sao ko ai hiểu cho e thế cuộc sống ….e…e…”RẤT MỆT MỎI, CÔ ĐƠN”. xin chuyên gia tư vẫn hộ em đc ko chứ ko e..e….

    6. Linda đã bình luận

      Tôi một phụ nữ ở độ tuổi 45 , tôi đang có một cuộc sống rất tốt, rất vui tươi và hạnh phúc,tưởng nhgĩ những điều đó sẽ theo mình suốt cuộc đời vì các con gần như đã trưởng thành, bỗng một ngày nhà nước ” cách ly xã hội” và từ ngày đó tôi cũng ” cách ly những suy nghĩ của mình, tôi như là một người khác, không còn vv và iu đời như lúc trước nữa, những suy nghĩ tiêu cực ngày càng nhìu hơn trong tôi, tôi cảm thấy chán chồng, nói chung là nhìn thấy đàn ông tự nhiên tôi ngán ngẫm và hay có suy nghĩ” rốt cuộc con người ta sống trên đời này vì cái gì”…vv…vv, tự đặt câu hỏi cũng tự mình trả lời, mình như đang sống chậm lại, suy nghĩ những gì đã trải qua, những gì mình đã làm và những gi mình đã có được ,chỉ trong 3 tháng ( từ lúc dich covid đến nay) mà tôi hoàn toàn khác lạ, hình như tôi không còn là tôi nữa…

    7. Thư đã bình luận

      Xin chào “! Em 17 tuổi em muốn giải bày tất cả mọi muộn phiền của mình nhưng không biết phải chia sẻ cùng ai kể cả ba hay mẹ mình… Em thật sự rất áp lực mệt mỏi về mọi thứ về học tập về gia đình về cuộc sống hiện tại. Mỗi ngày em cảm giác một thứ gì đó đang đẩy em rơi vào cái hố không cảm xúc vậy.. Em không muốn thời gian diễn ra muốn một mình yên tĩnh một nơi nào đó không có con người một không gian màu đen. Em sợ gặp nhiều người nhất là khi đi học nhưng e phải tỏ ra mình hồn nhiên để đến lớp.. Em ghét ai hỏi về cảm xúc của em. Sợ họ xa lánh.. Em không muốn ai biết em đnag nghỉ gì hay coi em như vô hình cũng được.. Nhưng ngược lại e lại sợ họ quên mình.. Cảm xức e rất rối loạn.. Em lo lắng suy nghĩ… Em luôn lo ngại sẽ không còn ai bên mình nhưng lại không muốn họ quan tâm mình. Em có thể im lặng 1ngày không nói chuyện với ai em cảm thấy thoải mái hơn… Em rất muốn thư giãn muốn ngủ nhưng nhắm mắt lại mọi chuyện trong cuộc sống hàng ngày lại diễn ra khiến em suy nghỉ.. Em mệt lắm.. Áp lực lắm ai cũng giỏi tài năng riêng em cảm thấy mình vô dụng giống như là thừa thãi xã hội. Doi khi nằm nghỉ vu vơ mình sẽ chết như thế nào rồi tương lai ra sao… Em lại muốn mình chết đi cho nhẹ lòng nhưng lại nổi sợ 1thứ gì đó lại len lỏi trong đầu.. Dần dần em trở nên sợ cả mẹ mình không dám tiếp xúc không dám gần gũi với người thân.. Em rất sợ ánh mắt người khác nhìn mình.. Em sợ rất nhiều thứ.. Nó làm e nặng lòng.. Em bây giờ rất lạc lõng cô đơn rất nhiều..

    8. Trần Thảo đã bình luận

      Chào bác sĩ ạ. Năm nay em 17 tuổi, hiện giờ em đã ngừng việc học và đi làm rồi ạ. Chính vì phải đi làm nên em gặp khá nhiều áp lực. Từ nhỏ em đã là đứa ít nói. Sau khi nghỉ học em cảm thấy chán nản vô cùng. Vì thật lòng em không muốn phải dừng việc học. Có lần em nói với ba mẹ nhưng rồi cũng chẳng được gì. Nên em cũng không muốn nói thêm gì nữa. Em nghĩ bản thân mình là người khá nhạy cảm nên khi bước vào môi trường làm việc với sự cạnh tranh và để ý đánh giá thì em gần như hoang mang và suy sụp. Em lại không giỏi giao tiếp. Vì quá ít nói và nhút nhát nên em thường không được lòng như người khác. Mặc dù em đã rất cố gắng suy nghĩ lạc quan hơn nhưng khi có ai đó nói với em có lẽ em bị trầm cảm rồi, em lại thấy bối rối. Em chỉ ít nói nhưng không có nghĩa là lúc nào em cũng tiêu cực, dù đôi lúc em rất nóng giận nhưng chỉ một lát rồi nguội dần. Em vẫn tự tìm những niềm vui nho nhỏ cho mình nhưng dường như ai cũng nói em kì lạ khi ít có nói chuyện với ai. Em chỉ muốn thu mình vào thế giới của riêng em và không muốn có ai khuấy động nó lên. Không biết như thế liệu có phải dấu hiệu trầm cảm không ạ? Em rất cần lời khuyên, lời động viên nào đó hay cách giúp em thoát khỏi sự tự ti, nhút nhát hiện giờ. Em muốn thoải mái giao tiếp với mọi người. Xin hãy giúp em với ạ.

      • Chuyên gia tư vấn đã bình luận

        Chào bạn,

        Qua những gì bạn mô tả thì tôi cho rằng bạn là người có tính cách hướng nội, sống nội tâm chứ không phải là bị trầm cảm nhé! Người hướng nội và nhút nhát có thể gặp khó trong công việc và giao tiếp với người xung quanh, bị nhận xét là không hòa đồng, tuy nhiên họ cũng có nhiều điểm mạnh như làm việc tập trung, điềm tĩnh, chu đáo…Hướng nội không phải là khuyết điểm, tuy nhiên nếu bạn muốn giao tiếp thoải mái với mọi người xung quanh thì có thể thử một số cách sau:
        – Lên “ý tưởng” cho các buổi tán gẫu: nếu bạn không biết bắt đầu nói chuyện với người khác từ đâu thì bạn có thể thử với các chủ đề như gia đình, công việc, sở thích (phim ảnh, âm nhạc, thể thao, thời trang…)
        – Kể chuyện: việc chỉ chăm chú hỏi và nghe câu trả lời từ người khác có thể biến cuộc hội thoại của bạn trở thành một cuộc phỏng vấn. Để không nhàm chán, bạn có thể chia sẻ câu chuyện của mình.
        – Quan tâm tới ngôn ngữ cơ thể: giao tiếp không chỉ thể hiện qua giọng nói mà còn cả các biểu hiện trên cơ thể. Nếu bạn nói chuyện với người khác nhưng mắt không nhìn vào họ, hoặc khoanh tay trước ngực thì đối phương có thể cảm thấy bạn đang không muốn nói chuyện.
        – Chủ động tìm kiếm các cơ hội giao tiếp: bạn có thể chủ động tham gia các câu lạc bộ, hội nhóm có chung sở thích để tìm kiếm nhiều bạn bè và có cơ hội giao tiếp với nhiều người hơn.

        Chúc bạn luôn tự tin,

    9. Vũ phương anh đã bình luận

      Tôi 15 tuổi . Tôi là chị cả trong gia đình , tôi thấy rất mệt mỏi trong việc học rồi về nhà tôi lại mệt mỏi thêm với gia đình . Mỗi khi tôi đi hok về nhìn em trai 9 tuổi bầy bừa nhà cửa cảm giác của tôi muốn điên lên và đánh cho nó 1 trận nhưng không mẹ tôi lại là một người rất bện nó , mà bố tôi lại bênh nó nhiều hơn nhưng trong gia đình tôi như là 1 người osin trong nhà vậy, lúc nào cũng phải làm phải chịu đựng sự chửi , đánh của gia đình . Ai cũng không nghe tôi giả thích , tôi nói , đến tôi là chị cả trong nhà nói em trai tôi làm cái nọ cái kia thì nó lại quát với nhảy lên đầu tôi để chửi ý . Nó đi hok , đi chơi nhưng khi về nhà nó chỉ hok những cái xấu ko hok đc cái tốt . Nhiều khi tôi chỉ muốn chết, ko muốn sống nữa nhưng ông nội tôi vẫn luôn là yêu thương tôi nhất và lúc nào cũng nghe tôi nói tôi rất yêu ông nhưng trái lại thì sự khổ cực , mệt mỏi của tôi khi ở với bố mẹ và em trai . Tôi cảm thấy muốn ra đi cho thanh thản

      • Nguyễn Thúy Ngân đã bình luận

        Cuộc sống là của bạn, hãy vượt qua khó khăn này nhé. Khó khăn trước mắt là cách để rèn luyện bản thân tốt nhất. Em trai bạn và gia đình không tốt đâu có nghĩa là mình phải khổ sở. Mình khuyên bạn tốt nhất nên học thật giỏi để kiếm một công việc tốt, sống một cuộc sống mới, hơn nữa, bạn còn có ông mà! Ông sẽ lắng nghe những lời bạn chia sẻ! Mình cũng từng gặp hoàn cảnh tương tự. Mình có một đứa em họ ngay sát nhà, nó rất hay gây chuyện với mình nhưng khi mình nói với người lớn thì nó lại chối và tỏ ra ngây thơ. Vậy nên trong mắt họ nó là một đứa trẻ rất ngoan, kiểu giống đóng kịch ý . Mình từng khổ sở vì chuyện này nhưng sau đó lờ nó đi và bây giờ mình thấy nhẹ nhõm… Có thể bổ mẹ bạn chưa hiểu bạn và do người lớn thường thích trẻ con chứ thực sự thì họ cũng rất yêu thương bạn. Sống tích cực! Chia sẻ nhiều hơn với bạn bè trong lớp, ông bà vì nếu không nói ra thì không ai biết bạn cảm thấy thế nào. Bạn không biết rằng tội tự tử nặng thế nào đâu! Làm một số việc mình thích, đi chơi đâu đó sẽ giúp bạn vui vẻ hơn. Sống hạnh phúc nhé!
        Thân ái

    10. Nhàn đã bình luận

      Em đang 16 tuổi. Em quá mệt mỏi với giá đình. Nhiều lúc e stress rất nặng. Việc học rồi thi cử đã áp lực. Về nhà thì ông bà mẹ lại không để yên cho em học. Từ lúc 13 tuổi e biết kiếm một ít tiền. Là ông bà mẹ cứ tạo áp lực. Nói rằng mi làm m có cho t ngàn mô không mà nóii. M có nuooii t không mà nói. Trong lúc em mới đang tuổi học sinh. E từ nhỏ đã chịu rất nhiều mệt mỏi. Ba mẹ không ở với nhau. Mẹ đường bà đường. Mỗi lần ba cho em ngàn nào là mẹ cứ nói. Mẹ em có tiền thường hay đi đánh bàiii. Em quá mệt và áp lực. Lúc nào e cũng suy nghĩ đến cái chết để giải thoát. Nói e quá nhiều. Nhiều lúc em còn nghĩ dêdn chuyện giết người.

    11. Con 14 tuổi dạo mấy tháng nay thì con luôn bị buồn bã không có chút tin thần để học nữa. Trong đầu con hầu như mọi thứ đều bị sụp đổ hẳng. Năm nay cũng là năm cuối cấp đáng lẽ con phải hết sức tập chung để học . Nhưng cũng do tác động từ gia đình bạn bè ạ. Mọi người dần như không ai hiểu con cũng chẳng ai lắng nghe con. Đôi khi áp lực lắm ạ nhưng chẳng có nổi 1người để chia sẻ. Gia đình con có những cuộc xung đột phải nói là rất lớn giữa hai người phụ nữ con thương yêu nhất. Mẹ và bà ngoại của con.Mẹ con rất thương con. Nhưng không thể không buồn mẹ được. Vì mẹ tức giận quá mẹ có những lời con nghĩ không nên nói với con. Mẹ bảo “vô phước lắm tao mới đẻ ra mầy…” Khi nghe mẹ nói xong thật sự con như chết lặng chỉ khóc thôi mẹ vẫn cứ nói. Nói rất nhiều nhưng con chỉ nhớ duy nhất và con nghĩ mãi con cũng sẽ không quên Thực sự con buồn lắm chẳng biết phải làm sao. Mẹ thì không muốn con lại gần bà còn bà cũng ngược lại. Bố mẹ con chẳng còn ở với nhau lúc con mới sanh ạ. Chẳng còn ai chỉ có thể kể bố và cô bạn thân. Bố chỉ xem thôi bố không trả lời con. Cô bạn thân thì cũng vì những chuyện vặt mà không chơi với con nữa. Gần như mọi người không ai để ý đến con nữa. Con thấy tuyệt vọng lắm. Và mọi lúc đều nghĩ con thật tệ. Chắc tại con cả. Vì trước đây con được mọi người yêu mến cưng chiều lắm ai cũng quan tâm. Nhưng bây giờ chẳng còn một ai ạ. Đi học. đi về. ở nhà. Đi học thêm v.v. con đều một mình cả chẳng ai chơi vs con. Con cũng không muốn tiếp xúc với mọi người nữa. Con cảm thấy áp lực vô cùng. Con chẳng có tâm trạng để học tí nào. Nhưng thật sự Con sợ bị rớt năm lớp 9 này. Con còn nhiều ước mơ lắm.
      Mong Bác Sĩ Giúp Con. Con phải làm thế nào để hết trầm cảm.
      Con thật sự cảm ơn.

    12. Tường vy đã bình luận

      Em 12 tuổi, nhà em cũng ko gọi là khá giả nhưng gia đình hay cs xích mích với nhau em buồn lắm em có cảm giác mik ko cần sống nữa vì ở truiqfng em hay bị mấy bạn đánh đậ bât nạt ở nhà em cưa hay bị la mắng khi mak em chả làm gì hết vài bn nói em là cút đi ko cần sống nx em ko cs bạn thân mọi người chơi vơi em chỉ là lợi dụng nhưng em vẫn kệ vì dù gì em đã ko có bạn r nhưng từ khi em coa 3 đứa bạn thân thì em đỡ buồn hơn nhưng em vẫn vó cảm giác mệt mỏi chán nản em phải làm sao ạ

    13. Trần Thị Minh Ánh đã bình luận

      Em mới 15t và đag trog kì thi c3 e thấy khá áp lực và lo lắng khi sợ bị trượt. Vì bây giờ bọn em p học nhiều hơn anh chị ở khóa trước rất nhiều. Em cảm thấy hay mệt mỏi và thường xuyên muốn nghỉ học. Không có hứng học. Áp lực từ gia đình không phải là bố mẹ ép em phải học giỏi mà bố em gặp chuyện khiến em phải suy nghĩ. Em thường hay cãi nhau với bạn bè và gần như hơi thu mình lại. Em rất hoang mang lo lắng mong sẽ được tư vấn ạ

    14. Tô thanh ngân đã bình luận

      Em năm nay 17 tuổi , gia đình k vui vẻ cho lắm , mẹ e k tâm lý mỗi khi e tâm sự mẹ lại đổ lỗi do e này nọ nên mới thế , ba e thì hung dữ và khắc khẩu với e . Năm 15 tuổi e lì lợm và bỏ nhà đi theo bạn bè , đến bây giờ e đã khác , cố gắng học hành k còn ham chơi nữa nhưng e cảm thấy rất tự ti , mặc cảm về quá khứ ấy và luôn đóng kín tâm hồn của mình . E bị những người bạn mà e yêu quý nhất rời bỏ e và nói 6 . E luôn cất giấu mọi chuyện buồn vui trong lòng nên hay suy nghĩ nhiều thứ và dần mất lòng tin vào tất cả mọi người . Ít có ngày nào e cảm thấy vui vẻ và luông dằn vặt bản thân mình là người vô dụng , xấu xí và bị mọi người ghét bỏ . Mỗi khi có đám đông e luông cảm thấy cô đơn và ngột ngạt , muốn tìm 1 chỗ yên tĩnh và 1 mình e ngồi thả hồn . E k có hứng thú vs tất cả mọi công việc chỉ muốn tìm dc nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi và k ai làm phiền . Lúc nào e cũng muốn dc 1 mình và bắt đầu với những nỗi buồn , thất vọng . Xin chuyên gia tư vấn cho e với ạ

    X

    Cảm ơn bạn. Chuyên gia của chúng tôi sẽ trả lời câu hỏi của bạn trong thời gian sớm nhất.

    Bạn vui lòng kiểm tra hòm thư để nhận câu trả lời