Chào bác sĩ
Năm nay em 13 tuổi,những triệu chứng này em đã bị lâu rồi mà ko biết có phải mình bị bệnh trầm cảm hay ko. Em cảm thấy bất lực với tất cả mọi thứ và chả muốn gì,có khi em đặt câu hỏi cho mình là mình thích thứ gì và ghét thứ gì ,em rất ghét gia đình của em, em biết như thế là ko tốt nhưng cả gia đình chả ai coi em là có sự tồn tại cả và luôn thích một mình cùng với cái điện thoại. Em là con út trong nhà nhưng em ko thể thân được với ba,mẹ,anh hai và dòng họ. Những khi nói về em, em chỉ biết mỉm cười và bước lại phòng của mình. Em luôn luôn bị trách mắng là ”mi ko làm được cái chi mà cứ ôm miết đt” , nhưng trong khi đó em đã làm rất nhiều và cực kì mệt, em mệt tới mức muốn ngất đi. Còn anh em ngồi đó chơi và nhịp chân rất sung sướng. Vì thế sau này em luôn giả ngủ để lẫn tránh việc dọn dẹp. Và em ko ăn, uống gì, em chỉ ăn mỗi buổi tối thôi. Vào những kì nghĩ dài hạn e sẽ ngủ từ sáng tới tối và thức từ tối đến trưa để lẫn tránh những ng bạn của e và anh ,chị của mình . Em rất dễ nổi nóng việc ai đụng đến đt của mình và lấy lại chạy lên lầu và ngồi một góc chơi như chưa có chuyện gì xảy ra. Sau đó em cảm thấy mình không chịu nổi cái thế giới như thế này nữa em quyết định đi kể với mẹ và việc mẹ quá thiên vị anh hai, thế r e đã bị đánh một trận tơi bời và cũng chả ai căn ngang lại. Sau những buổi như thế em càn tách biệt với thế giới hơn. Em đã chơi điện thoại nhiều hơn lúc trước và việc học tập đã giảm sút rất nhiều từ học sinh giỏi em đã đi xuống trung bình . Và em quyết định nghĩ đến cái chết, em nghĩ rằng bây giờ mình sẽ giết gia đình mình xong rồi mình cũng sẽ chết theo . Nhưng em lại ko giết gia đình mình được nên em quyết định hành hạ bản thân bằng cách uống thuốc, em còn nhớ năm lớp 4 em đã uống 20 viên thuốc giảm huyết áp của mẹ em và cứ nghĩ mình sẽ chết. Nhưng khi uống xong bắt đầu em cảm thấy rất mệt và cực kì đau lưng giống như nó sắp bẻ ra làm đôi vậy và bắt đầu nó giảm bớt sau đó ko còn hiện tượng gì nx, mà thật ra ý định chết của em nó đã xuất hiện từ lúc em mới học lớp 2 thôi . Em nghĩ nó sẽ hơi khó tin nhưng đây là sự thật, lúc nhỏ em rất ghét mẹ vì đã bênh a2 nhưng lại ko dám tự tử vì em luôn nghĩ mik vẫn còn ba và a2 nhưng đến giờ thì em đã hiểu em chả có ai. Và lớp 6 em đã tự tử một lần nữa là đập đầu vào tường. Nhưng ko chết em chỉ chảy máu một chút và đầu rất choáng và đau và cũng chả có ai quan tâm em nên cho đến bây giờ em đã mặc kệ thế giới này và tự sống một cách độc lập vì em đã nghĩ em đã chết lâu rồi