Liệu em có bệnh trầm cảm hay không ạ ?

    Em là nữ

    em muốn chia sẻ bác sĩ câu chuyện của em ạ , lúc em học lớp 5 thì em đã bị xâm hại tình dục từ nhiều người kể cả trong dòng họ em nhưng em đã không dám nói cho ba mẹ biết , trên lớp em có quen biết một bạn nữ và có hành động thân mật với nhau nên em đã thích bạn ấy

    Đến lớp 9 , em cãi cọ với gia đình về việc em nghỉ buổi phụ đạo tại trường , mẹ nặng lời rất nghiêm túc bảo ”mày đừng ăn bám nhà này nữa , biết vậy tao không đẻ ra mày” , sau chuyện đó em cảm thấy mình không cần làm gánh nặng cho ai nữa , em sử dụng 2 liều panadol để tự tử , em cứ vang vảng trong đầu câu nói của mẹ , mẹ nhìn em bằng ánh mắt như kiểu em chết đi cho xong vậy , em tự tử nhưng bị bạn phát hiện và nói cho cô biết , cô báo gia đình và em nhập viện xúc ruột

    Sau chuyện đấy , mẹ đôi khi nhắc như là đổ lỗi hết là tại em như một chuyện vui vậy , Trong thời gian đó em có quen một cô bạn gái trong vòng gần 1 năm , khi em tiếc lộ cho bạn ấy về quá khứ của mình thì em cảm giác bạn ấy có thái độ khinh thường em , hai em chia tay nhau dù không phải vì chuyện em bị xâm hại

    Nhưng mà từ lúc chia tay với người mà lần đầu em chia sẻ vì em tin tưởng bạn ấy , em lại sợ bạn ấy rời xa mình vì chuyện đấy , nhớ từng câu bạn bảo em phiền . Em cảm giác như bị phản bội vậy

    Từ đó em hay bị hoảng loạn khi nghĩ về qua khứ , đến nổi em bị mất ngủ cả một tháng , cứ bị giật mình thức dậy , em sợ đám đông đến nổi bực tức và sợ hãi , sợ con trai tại đám đông nhìn em , lúc đấy em có suy nghĩ nếu họ làm gì em sẽ giết họ .

    Gia đình em , mẹ em thì luôn có đàn ông khác ở ngoài , còn ba em thì dù em có biết hay không , em đều im lặng , vì tuổi tác của ba , em sợ hai người ly dị . ba mẹ em vẫn ở với nhau tới dờ làm em cảm thấy gia đình mình giả tạo , chẳng còn một chút hạnh phúc gì trong đấy.

    Em cứ mãi nhốt mình trong phòng và chẳng muốn liên lạc với ai , chỉ trừ buổi ăn khi em đói nên mới ra ngoài , sau 2 tháng hè ở trong phòng , em tiếp tục lên trường học nhưng mà em chẳng muốn tiếp xúc với ai nữa nhất là con trai , em hay dễ nổi cáu , có lần vì bị nhầm bưu điện mà em tức đến phát khóc , em thở gấp , tim đập nhanh , khó thở , tay chân và mặt em bị tê ran như bị cứng lại , chóng mặt và hoa mắt đến nổi em đứng không vững vì đang chạy xe nên em tấp vào lề , em như muốn ngất đi , em cố nghĩ đến chuyện vui và đến 15p sau em mới có thể kiềm chế cơn chóng mặt lại .

    Đến giờ em ra trường , em vẫn thường hay bị hoảng loạn khi suy nghĩ , nếu suy nghĩ thì quá khứ em hiện lên , em chẳng kiểm soát nổi bản thân nên em thường lạm dụng thuốc lá , cố không suy nghĩ nên đầu em hay trống rỗng hoặc dễ quên

    Em muốn từ chối mọi mối quan hệ bạn bè xã giao hoặc mọi người khi em có thể , em thường chú ý đến mọi người khi em nói gì thì mọi người im lặng hoặc có thái độ gì khác thì em lại lo lắng , bực tức , khó chịu trong người , tránh xa mọi người vì sợ em là gánh nặng cho người khác

    Từ lúc em tốt nghiệp , em chẳng có hứng thú trong việc gì , luôn thấy mệt mỏi , em chẳng thể ngủ đêm dù nhắm mắt đến sáng  , đến sáng em mới có thể ngủ được , một ngày em ngủ tới 13 tiếng có khi tới 15 tiếng , lúc ngủ dậy em luôn cáu gắt , khó chịu trong người kể cả người trong gia đình khi họ bắt chuyện em . Em thấy vô cảm với mọi thứ , nhiều lúc em muốn khóc nhưng em cố lắm chẳng khóc được

    Mỗi lần em nghĩ về quá khứ , em thấy khó khi hít thở và sợ hãi . Trong đầu em cứ nghĩ đến một đứa con trai đang ở đây và xâm hại em , em chẳng tự chủ được và cầm dao rạch vào bản thân , để cơn đau có thể giúp em bình tĩnh lại . Em tự nói chuyện một mình ,  van xin cô gái em quen lúc trước đừng bỏ em , em chẳng muốn tiếp xúc với ai nữa , em cảm thấy như muốn phát điên , em chẳng nói được , tay chân và mặt em tê cứng lại , em chỉ lắp bắp chẳng nói được 1 chữ , em thấy phổi em đau vì hít thở quá gấp nhưng em chẳng thể bình tĩnh được .

    Em luôn thấy bây dờ em mãn nguyện với mọi thứ và chẳng muốn sống , càng sống em càng thấy khổ sở , cứ thấy vô cảm rồi lâu lâu lại suy nghĩ về quá khứ cứ như nó ám ảnh trong đầu em vậy , em muốn ngừng rạch tay , nhưng ngừng rạch thì em chẳng cảm thấy em đang sống nữa , càng ngày em càng mệt mỏi từ mọi thứ trong cuộc sống , mọi thứ càng ngày càng đổ dồn vào em vậy , em sợ một ngày nào đó em chẳng chịu đựng nổi nữa.

     

     

    X

    Cảm ơn bạn. Chuyên gia của chúng tôi sẽ trả lời câu hỏi của bạn trong thời gian sớm nhất.

    Bạn vui lòng kiểm tra hòm thư để nhận câu trả lời