Trầm cảm không từ bỏ 1 ai, chẳng qua bạn có vượt qua được nó hay không mà thôi. Hãy ngưng chửi bới, trách móc người khác mà hãy giành thời gian quan tâm tới bản thân, quan tâm những người thân bên cạnh bởi rằng không biết một lúc nào đó chính bạn hoặc người thân của bạn cũng trở thành nạn nhân của căn bệnh này đó.
Vừa có vụ bà mẹ nhẫn tâm giết hại 2 đứa trẻ và tìm cách tự sát nhưng không thành mình đọc rất nhiều bài viết chửi bà mẹ ấy, dùng những câu mạt sát người khác và không tin vào căn bệnh trầm cảm. Mình vẫn câu nói cũ: bạn may mắn không bị trầm cảm thì cũng không nên chửi bới bởi rất có thể một lúc nào đó người thân của bạn hay chính bản thân bạn cũng không may là nạn nhân của nó.
Trầm cảm cũng có nhiều nguyên nhân khác nhau, không phải cứ là phụ nữ sau sinh mới bị trầm cảm, đàn ông trầm cảm cũng nhiều lắm. Ai trầm cảm do tâm lí hay do sinh lí, tất cả đều nguy hiểm nếu không phát hiện ra kịp thời. Mình thấy có mom nói: trầm cảm sao không giết chết chồng mà lại giết con? Câu hỏi thực hài hước! Nếu mà lí trí được như vậy thì ai nói là trầm cảm???
Lại nói về việc mọi người bàn tán xôn xao về cảnh bà mẹ trẻ ngồi cạnh máy sưởi nhưng lại đặt em bé dưới đất rồi liên tục đánh, tát em bé. Có người chửi, có người đồng cảm, có người đay nghiến, có người giải thích rằng có lẽ do trầm cảm….
Vâng mình sẽ đặt giả thiết cho bà mẹ là trầm cảm dẫn tới những hành vi thương tâm như trên để chúng ta tìm hiểu. Bản thân mình là bà mẹ của 2 đứa trẻ. Tuy nhiên mình cũng là nạn nhân của trầm cảm sau sinh kéo dài tận 3 năm. Mình mới thoát khỏi nó được vài tháng đây thôi. Trước đây mình phải sử dụng thuốc theo pháp đồ điều trị của bệnh viện tâm thần TP HCM. Mình viết bài này dựa trên tất cả kiến thức đã thu thập được sau khi trải qua 3 năm chiến đấu với căn bệnh tưởng giả mà thật này.
Mục lục bài viết
5 điều chia sẻ
1. Các con số thống kê
Hiện nay trên thế giới thống kê có tận hơn 350 triệu người mắc bệnh, và con số này đang tăng lên một cách nhanh chóng. Tại việt nam trên 3% dân số đang mắc chứng bệnh này_ một con số không nhỏ đúng không ạ? Theo tiên đoán năm 2020 nó sẽ trở thành căn bệnh thứ 2 dẫn đến tàn tật trên thế giới..
2. Bệnh trầm cảm
Theo WHO “Trầm cảm là 1 rối loạn tâm lí phổ biến, đặc trưng bởi sự buồn bã, mất đi hứng thú hoặc khoái cảm, cảm thấy tội lỗi hoặc hạ thấp giá trị bản thân, bị rối loạn giấc ngủ hoặc ăn uống và kém tập trung”
Trầm cảm có thể kéo dài hoặc tái phát nhiều lần, làm suy giảm đáng kể khả năng học tập, làm việc hoặc khả năng đương đầu với cuộc sống hàng ngày. Nặng nhất, trầm cảm có thể dẫn tới tư tử. Ở mức độ nhẹ có thể chữa trị không cần thuốc. Mức độ vừa và nặng người bệnh cần điều trị bằng thuốc kết hợp liệu pháp tâm lí.
3. Nguyên nhân gây trầm cảm
Các bác sỹ chưa làm rõ được nguyên nhân. Tuy nhiên các chuyên gia tổng hợp bênh do tác động của nhiều yếu tố như: văn hóa, quan hệ xã hội,di truyền, sang chấn tinh thần, tổn thương sinh học như não, thiếu hụt chất dẫn truyền thần kinh, mất cân bằng hoocmon, hay lo âu, căng thẳng stress kéo dài…..
4. Những biểu hiện của trầm cảm:
Theo mình biết biểu hiện trầm cảm của mỗi người là không giống nhau, khi ngồi tâm sự cùng các bệnh nhân khác tại bệnh viện mình nhận ra rằng mỗi cá nhân có các biểu hiện hoàn toàn khác nhau, có trùng lặp 1 số các biểu hiện sau đây:
- Tâm trạng buồn bã, chán nản,hay tủi thân, hay khóc
- Giảm hứng thú trong các hoạt động kể cả những hoạt động đam mê
- Mất ngủ hoặc ngủ quá nhiều
- Dễ bị kích động, hay bốc hỏa, nguời bồn chồn, bứt rứt khó chịu
- Giảm cân hoặc tăng cân mất kiểm soát
- Cảm giác vô dụng, tội lỗi hoặc có ảo giác
- Mất tập trung, giảm khả năng suy nghĩ, giảm trí nhớ, không quyết đoán
- Có ý nghĩ tiêu cực, nghĩ đến cái chết
- Chán ăn, mệt mỏi, da xấu đi trầm trọng
- Ngại giao tiếp hoặc lúc nào cũng muốn có người bên cạnh để nói chuyện
- Tự nhiên trở lên bạo lực
- Mệt mỏi, mất năng lượng
Khi xuất hiện một nửa trong số những biểu hiện trên các bạn nên đến trung tâm y tế để được thăm khám và chẩn đoán, can thiệp trước khi quá muộn.
Lưu ý: các biểu hiện đó xuất hiện rất nhanh chóng, chỉ từ 2 tuần sau diễn biến bệnh sẽ càng trầm trọng 1 cách nhanh chóng.
5. Trầm cảm là bệnh lý xã hội, không từ bỏ 1 ai
Trầm cảm không từ bỏ 1 ai, chẳng qua bạn có vượt qua được nó hay không mà thôi. Hãy ngưng chửi bới, trách móc người khác mà hãy giành thời gian quan tâm tới bản thân, quan tâm những người thân bên cạnh bởi rằng không biết một lúc nào đó chính bạn hoặc người thân của bạn cũng trở thành nạn nhân của căn bệnh này đó.
Chuyện của mình
Như trong trường hợp của mình thì nguyên nhân được xác định là sau sinh sự thay đổi hoocmon, nội tiết sụt giảm cộng thêm sang chấn về tinh thần (do bố mình mất đột ngột), ngoài ra con mình là bé cưc kì khó nuôi (khi các bạn sinh con ra mà cách ngày đi viện 1 lần, bé không bú mẹ trực tiếp mà phải vắt ra dùng xi lanh bơm từng giọt vào miệng có khi cả tiếng mới được 50ml mà chỉ cần mẹ bế thay đổi tư thế bé lại phun như vòi rồng, rồi em bé lại 20-21 tháng không mở miệng nói từ nào… các bạn sẽ hiểu cảm giác của mình); nguyên nhân khác do mình xa quê không có bạn bè lại ít người thân bên cạnh để chia sẻ…
Bởi vậy khi bạn may mắn không bị trầm cảm thì cũng vui lòng đừng ném đá người khác là bị điên. Đúng! Họ có thể có hành động mất kiểm soát bởi họ bị bệnh. Nhưng đó là 1 căn bệnh, cần được điều trị. Không phải tự nhiên có người mong ngóng từng ngày được gặp con nhưng chỉ sau 1 vài tháng lại có thể nhẫn tâm đánh đập, thậm chí giết chết con mình. Sự hoang tưởng, ảo giác khi bệnh là cực kì đáng sợ. Bản thân mình cũng từng mua cả đống thuốc ngủ về uống bởi lúc đó mình rất đau đầu, người mệt mỏi đi khám xét nghiệm cả mấy bệnh viện không ra bệnh, đêm thì mất ngủ, ngày thì tay chân thậm chí mất kiểm soát và cảm giác như lúc nào cũng có con gì nó bò trong xương tủy và đang từng ngày từng giờ đục khoét bên trong vậy. Mình thấy bất lực, thấy khổ sở nên chỉ muốn uống thật nhiều thuốc vào để ngủ 1 giấc dài không cần phải tỉnh lại nữa. Khi mình tính uống thì con mình bật khóc, mình đã như 1 con thú hoang xông lên bóp cổ chính đứa con của mình. Cũng may hành động được dừng lại đúng lúc nên không xảy ra sự việc nào đáng tiếc. Mình lao khỏi nhà và đến thẳng bệnh viện tâm thần TP.HCM lúc nửa đêm để được khám bệnh. Bác sỹ nói do mình phát hiện sớm và đáp ứng thuốc tốt nên khả năng hồi phục sẽ nhanh. Tuy nhiên nó cứ tái phát kéo dài tận 3 năm mới chấm dứt. Trong thời gian đó quả thực là khó khăn nhưng chỉ cần có niềm tin, có niềm vui, có đam mê, có người giãi bày tâm sự thì vượt qua nó là điều sớm hay muộn.
Lời khuyên: Bởi vậy mình khuyên các bạn, nhất là các bạn đang bầu bí, hay đang có ý định sinh con hãy tự trang bị cho mình một nguồn kiến thức về sức khỏe và sinh sản thật phong phú; một nguồn kinh nghiệm chăm sóc con cái khoa học, thực tế và phù hợp điều kiện, hoàn cảnh của mình. Nếu có thể hãy tham gia các lớp tiền sản, cùng người thân chia sẻ mọi vấn đề, mọi thắc mắc dù là nhỏ nhất. Và nên tìm hiểu về các căn bệnh của cả mẹ và bé. Mình không nói các bạn phải làm bác sỹ, tuy nhiên phải có nguồn kiến thức cơ bản. Hãy tham gia các hội, kết bạn cùng mọi người để học hỏi kinh nghiệm (học có chọn lọc và khoa học nhé). Hãy tập thể dục như yoga chẳng hạn. Và quan trọng là giữ cho bản thân mình luôn thoải mái, khỏe mạnh. Bởi bầu có vất vả 1 thì sau sinh còn vất vả gấp 10.
Chia sẻ của Hà Dương (Phú Dương)
Facebook: Hà Dương
Tư vấn trực tuyến